Chênh vênh tuổi 27 – lưng chừng của cuộc đời!

Chênh Vênh Tuổi 27

Chênh vênh tuổi 27 – Ai rồi cũng sẽ phải trải qua tuổi 27- tuổi lưng chừng giữa ranh giới mong manh của sự cô đơn và hạnh phúc. Là những dang dở của tuổi thanh xuân, giữa lưng chừng tuổi trẻ và bộn bề lo toan cuộc sống. Chúng ta của năm 27 tuổi có lẽ cũng giống như năm 26 tuổi, cuộc sống vẫn có lúc vui, có lúc buồn, có lúc khó khăn, vất vả, nhưng điều khác biệt là càng trưởng thành, chúng ta càng học được cách khiến bản thân trở nên mạnh mẽ để chấp nhận, đối mặt và vượt qua những sóng gió đó…

Xem thêm: Cái giá của sự lựa chọn.

Chênh vênh tuổi 27, chúng ta đều muốn có một cái gì đó yên ổn, bình lặng. Nhưng ta lại muốn xách ba lô lên và đi.

Đi đến những vùng đất mới, những chân trời mới để được khám phá những điều mới mẻ, thú vị, được mở rộng tầm nhìn hạn hẹp của mình ra với thế giới ngoài kia,… Dù là muốn ổn định hay khám phá, miễn rằng bản thân cảm thấy hạnh phúc là được.

Chênh vênh tuổi 27 , suy nghĩ của chúng ta cũng dần thay đổi, không quá ồn ào, không còn bồng bột như những năm tháng mới chạm ngưỡng 20 tuổi nữa.

Chúng ta của tuổi 27, không còn trẻ để kêu ca than phiền, nhưng lại chưa đủ chín chắn để lý sự với đời.

Cuộc sống cơm áo gạo tiền, hằng ngày vẫn có những chuyện, những người khiến ta ức chế chỉ muốn chửi thề, muốn đập phá thứ gì đó xung quanh, hay trút giận lên ai đó,… Nhưng sự trưởng thành, cái tuổi 27 nó ghìm ta lại được. Mệt mỏi đấy, uất ức đấy, nhưng ta lại cố gắng nuốt hết vào trong, tự nhủ phải mạnh mẽ gồng mình lên cố gắng, vì tại thời điểm hiện tại thì đó là cách duy nhất. Ta không còn trẻ để cả ngày ca thán, lại chưa đủ già để lý sự với đời.

Chúng ta của tuổi 27, có những khi thích yên tĩnh một mình.

Sau mỗi buổi tan ca hay những ngày nghỉ cuối tuần, ta thường thích tạt vào quán cafe ven đường, ngồi nhâm nhi thứ đồ uống ưa thích, nghe bản nhạc hợp với tâm trạng, hoặc đọc một cuốn sách hay, nhìn dòng người hối hả qua lại, ngẫm lại những chuyện đã đi qua.

Chênh vênh tuổi 27 , ta nhận ra từ  trước tới nay tình cảm của mình chỉ là những vòng luẩn quẩn nối tiếp nhau, yêu- thương- giận hờn- li biệt.

Nhìn lại, bạn bè xung quanh mình cũng dần lên xe hoa, có mái ấm riêng, đứa thì con bồng con bế, đứa hạnh phúc với một nửa của mình, đứa thì vi vu đi đây đi đó cùng người yêu.

Nhưng bản thân mình ở cái tuổi này vẫn còn hẹn hò với sự cô đơn, cũng vì một phần quá khứ đã qua, và tàn dư của những cuộc tình chóng vánh tuổi trẻ. Nhưng cũng là vì bản thân chưa tìm được hạnh phúc thực sự, cũng ko vì đó mà nóng ruột hay vì đó mà cảm thấy tủi thân cho chính mình. Ta vẫn sẽ tìm những niềm vui khác cho bản thân, những hạnh phúc từ những điều nhỏ bé trong cuộc sống hằng ngày.

Gia đình nhỏ chưa có, nhưng chúng ta ai cũng có một gia đình lớn, đó chính là cha mẹ.

Tại sao ta không lấy nụ cười, sức khỏe và bình an của cha mẹ làm niềm vui, động lực để phấn đấu và vui vẻ hằng ngày? 27 tuổi, đã qua rồi cái tuổi buồn đau mãi vì một người lạ nào ngoài kia mà quên mất chính cha mẹ cũng đang ngày đêm lo lắng cho mình. Tuổi 27 của tôi, hạnh phúc chính là được định nghĩa bằng việc nhìn thấy người thân yêu của mình mỉm cười, khỏe mạnh.

Chênh vênh tuổi 27 , trưởng thành là một quá trình gian khổ và đau đớn

Trong quá trình trưởng thành ở ngưỡng 27 +, ta có thể sẽ không có được nhiều thứ, nhưng đồng thời lại mất đi rất nhiều thứ.Ta học được cách sống vì lợi ích, biết từ bỏ những gì mình từng coi là nguyên tắc bất khả xâm phạm của bản thân. Ta biết trân trọng gia đình mình hơn, học cách dũng cảm đứng ra nhận lấy phần trách nhiệm thuộc về bản thân. Tìm người yêu, kết hôn, sinh con, nâng cao mức thu nhập, tìm một công việc tốt hơn,… những mục tiêu này cũng dần xuất hiện ngày càng nhiều và khiến ta trở nên áp lực , lo sợ.

Chênh vênh tuổi 27 , ta nhìn đời bằng một hành trình.

Ta nhớ mọi chi tiết của quá khứ như đang đọc cuốn nhật ký đời mình viết sẵn, nhớ rõ từng chi tiết của tuổi trẻ để rồi đôi lúc ta cảm thấy hối hận hay nuối tiếc về điều gì đó, nhưng ta nhận ra rằng tại thời điểm đó thì việc ta quyết định là đúng đắn.

Tuổi xuân ai rồi cũng trôi qua, và tuổi 27 rồi cũng trôi xa, chẳng có phép màu nào hay chẳng ai có thể níu giữ tuổi xuân mãi mãi.

Và…rồi đến tuổi này người ta khao khát trỗi dậy _ vội vã làm những thứ trước đó mình chưa làm, chưa dám. Một lần thử trải nghiệm những cảm giác chưa từng trải qua. Sợ thời gian trôi qua hối tiếc_ trong suy nghĩ, mình sắp 30, phải làm những việc đó trước khi lấy chồng.

Nếu ví đời người là một quãng dài 60 năm, thì chúng ta cũng đã đi được hơn một phần ba đời người rồi, đôi khi ngoảnh lại phía sau xem quãng đường 27 năm đó ra sao, cũng ngậm ngùi đôi chút, nhưng không phải là tiếc nuối, mà là hụt hẫng một chút thôi.

Lời kết:

Đời có bao lâu mà hững hờ. Hãy làm những thứ mình cho là quan trọng và thích , còn độc thân thì hãy cứ độc thân vui vẻ đi, hãy chăm sóc cha mẹ thật tốt đi, đừng để mọi thứ lướt qua nhanh mà khi ngoảnh lại bị hối tiếc, kiếm thật nhiều tiền, độc lập tài chính và đi du lịch những nơi mình thích, ăn những món mình muốn, nghĩ tích cực và sống tích cực tự khắc bản thân sẽ thấy hạnh phúc.

Chúng ta mới đi qua tuổi 27 thôi, đừng cuống cuồng lên thế, cứ mặc kệ đời đi, rồi có lúc nào đấy, một khoảnh khắc nào đấy tôi sẽ có bến đỗ của riêng tôi nên đừng lo cho hiện tại nữa… Đừng tìm, cái gì đến nó sẽ đến!

 

 

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *